Nhân
Năm Rồng, kể thêm về
Cố
Thượng Tọa Thanh Long
"Nhà Sư Của
Tôi" đã bênh vực "ÔngCha
Nghiêu" như thế nào?Hay là "Nhà
Sư Của Tôi" đã phải làm
"kiểm điểm" Rút Kinh Nghiệm về
việc Ngài liệng chiếc mền đỏ
cho một thanh niên "dân tộc"!
Ðể
Tưởng niệm "Nhà Sư Của Tôi"
Cầu chúc
Ngài sớm siêu thăng Lạc Quốc.
Hoàng Ngọc
Liên
Bữa
tôi ra mắt sách tại Orlando, cựu
Ðại Tá Nguyễn Quốc Quỳnh,
Hội Trưởng Hội Cao Niên Orlando và
Vùng Phụ Cận, có nhắc tôi là
bài "Nhà Sư Của Tôi" (NSCT) trong cuốn
tạp văn "Viên Ðạn Cuối Cùng"
còn thiếu nhiều chi tiết. Tôi cảm
ơn cụ Quỳnh và hứa là
nhân dịp Tân Niên Canh Thìn (y2k) tức
Năm Rồng đầu thiên niên kỷ
mới, tôi sẽ kể thêm về
những câu chuyện tại Trại "cải
tạo" Thanh Phong, huyện Như Xuân, tỉnh Thanh
Hóa.
Cụ Nguyễn
Quốc Quỳnh và kẻ viết bài
này đều có nhiều kỷ niệm
tại đây, nhất là với
cố Thượng Tọa Thích Thanh Long, nguyên
Giám Ðốc Nha Tuyên Uùy Phật
Giáo Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Sở dĩ
bài NSCT thiếu một vài câu chuyện
về Ðại Sư Thanh Long, vì là bài
viết ngắn để đăng trên
Bản Tin Chùa Vạn Hạnh (Raleigh, North Carolina)
mà số trang có hạn. Lẽ ra trước
khi in bài này trong tập tản văn, tôi
phải bổ túc, nhưng đã sơ
xuất. Nay xin... chuộc lỗi bằng bài
viết này.
Do một cơ duyên...
tiếp nối với cụ Thanh Long, cả
gần mười năm sau khi Ðại
Sư viên tịch tại chùa Giác Ngạn
Sài Gòn, tôi viết về Cụ. Và
một chuỗi sự việc liên quan đến
Cụ do bài NSCT, đưa tới việc
Thượng Tọa Thích Thiện Tâm về
Trụ Trì tại Chùa Vạn Hạnh; việc
tôi liên lạc với thân hữu
bên nước Ðức sau khi bài
này được đăng lại trên
Nguyệt San Viên Giác của Thượng
Tọa Thích Như Ðiển; việc tôi
có thêm nhiều thân hữu là
Phật Tử, vì tôi là người
theo Thiên Chúa Giáo mà viết bài
rất trân trọng sùng kính một
vị Chân Tu bên Phật Giáo.
Mỗi lần
chúng tôi, những anh em đồng
cảnh tù "cải tạo", nhắc đến
Thượng Tọa Thích Thanh Long, ai nấy
đều thành kính nhớ về
Cụ như một vị anh hùng trong lòng
chúng tôi.
Ở một
cõi không còn hệ lụy, vị sư
già của chúng tôi biết được
điều này hẳn không vui lòng.
Bởi Cụ vẫn cho mình là một
Oâng Sư Nhà Quê, bình thường,
giản dị, không muốn ai đề cao
mình.
Cụ chia sẻ
phần ăn của mình cho bạn tù,
như một hành động phải làm
như thế mà không hề có ý
hành thiện để gây công đức.
Thỉnh thoảng được Phật Tử
- chùa Giác Ngạn -, hay vợ chồng
người Công Giáo gần nhà
thờ Ba Chuông ra thăm nuôi, Cụ
chia thức ăn cho kỳ hết, sau đó
lại nhận phần "bo bo" như... thường.
Nhiều bạn tù thấy dưới
chân sàn nằm của mình có bịch
"ni-lông" thức ăn, đều chắp
tay vái, hướng về phía chỗ
cụ nằm. Anh em biết là của cụ
cho. Trong đồng cảnh "đói muôn
năm", ngoài cụ ra, ít ai còn có
thể bớt phần ăn, phần "thăm
nuôi" của mình để phân chia bằng
hết cho các bạn tù, như Cụ?
Bọn "chèo"
không ưa cụ, dĩ nhiên, vì:
- Anh Nong, Anh nề
mề thế?
Cụ thong thả:
- Nào tôi
có lề mề bao giờ đâu!
- Anh còn cãi
hả?....
và:
- Anh vất túi
bo bo qua hàng rào cho bọn bên kia nhận,
anh tưởng cán bộ không biết
sao? Anh vi phạm nội quy...
- Thì bọn
trẻ đói quá...
- Anh nà bướng
nắm! Tôi cảnh cáo anh!
Cụ bị làm
"kiểm điểm nhiều lần mà lần
nặng nhất là tội "mua bán đổi
chác" với một thanh niên dân
tộc thiểu số. Xin kể lại chuyện
này hầu bạn đọc, như sau:
Trong thời
gian làm "Trực Buồng", Cụ Thanh Long có
nhiệm vụ xuống nhà bếp gánh
hai thùng nước sôi về "chế"
vào các "gô" - lon sữa guigoz được
bạn tù dùng để nấu nướng
hay đựng nước uống. Vào
một buổi chiều cuối năm, vừa
xuống nhà bếp - trên dốc bờ
suối chạy ngang qua trại Thanh Phong - Cụ nhác
thấy thấp thoáng có một thanh niên
Thượng đi ngang qua. Hé mắt nhìn
qua hàng rào cọc tre, cụ thấy người
này co ro trong manh áo hở hang. Cái
lạnh mùa đông miền núi với
những cơn mưa bụi khiến mặt
anh tái mét. Nhìn quanh không thấy
có gì trở ngại, cụ lên tiếng
vừa đủ cho anh nghe:
- Này!
Thanh niên nhìn
qua kẽ hở của hàng rào:
- Cụ bảo gì?
- Anh đợi
đó, tôi đi lấy cho chiếc mền!
- Mền?
- Phải rồi,
là cái chăn cho ấm!
Thanh niên mừng
rỡ nhìn theo Cụ thoăn thoắt đi
vào phía trong.
Chỉ một lát
sau. Cụ guộn chiếc mền đỏ - một
trong hai cái mền màu đỏ mà
"Trại" phát cho tù, cùng với
chiếc áo trấn thủ cũ mèm,
còn dính máu, là tất cả phương
tiện "chống rét" theo tiêu chuẩn -
qua hàng rào cọc tre.
Nhưng Cụ già
sức yếu, đã lấy đà
để liệng chiếc mền qua nhưng nó
chỉ qua được gần phân nửa,
phần còn lại bị máng trên đầu
những cọc tre nhọn hoắt. Bên ngoài,
anh càng kéo mép mền xuống, nó
càng dính chặt vào đầu cọc.
Ðúng vào
lúc đó, tên chèo ngồi trên
vọng gác nhận ra sự việc bất
thường. Gã báo động. Thấy
tình trạng nguy hiểm cho người bên
ngoài, Cụ bảo anh:
- Ði lẹ đi!
Thanh niên vừa
chạy xuống bờ suối thì tên
"cán bộ trực trại" hầm hầm
bước tới. Y lớn tiếng:
- Anh Nong! Anh nàm
gì ở đây?
Cụ điềm
tĩnh:
- Tôi lấy
nước về cho Ðội!
Y chỉ tay lên
chiếc mền đỏ máng trên hàng
rào?
- Anh vất chiếc
chăn này cho ai bên ngoài?
- Tôi đâu
biết là ai?
Y nạt lớn:
- Anh chối hả?
Cụ vẫn thong
thả:
- Nào tôi
có chối gì đâu?
- Tại sao anh vất
chiếc mền cho người bên ngoài?
- Vì tôi
thấy anh ta lạnh quá!
Y dằn từng
tiếng:
- Anh... mua bán
đổi chác hả?
Cụ cười:
- Cán bộ
nghĩ coi, trên người anh ta chỉ
có chiếc quần đùi và manh
áo rách, có gì đểø
tôi... mua bán đổi chác?
- Anh còn cãi
hả. Anh vi phạm nội quy. Nẽ ra tôi cùm
anh một chân...
- Tùy cán
bộ thôi!
- Nhưng thấy
anh già yếu, tôi bắt anh nghiêm chỉnh
nàm kiểm điểm. Anh nghe rõ chưa?
- Nghe rõ, cán
bộ!
Trước
khi quay đi, y còn dọa Cụ:
- Anh phải thành
thật khai báo, nghiêm khắc kiểm điểm
và nộp nên văn phòng tôi ngay
chiều nay. Anh nắm được chưa?
Cụ muốn phì
cười khi trả lời y:
- Nắm được
rồi, cán bộ.
Chiều hôm
ấy, khi chúng tôi xếp hàng .. vô
chuồng. Tên trực trại nói với
cụ Thanh Long, khi cụ bước qua trước
mặt y:
- Anh Nong! Sao chưa
nộp kiểm điểm?
Cụ vẫn thong
thả:
- Tôi trực
buồng làm bao nhiêu việc, thì giờ
đâu mà viết. Cán bộ lại
chưa cho giấy bút, tôi lấy gì
để viết?
Y nạt liền:
- Viết thư
cho gia đình thì anh có giấy bút...
Cụ không chịu:
- Nào tôi
có gia đình đâu mà viết
thư...
Có tiếng
cười phía sau của bạn tù
còn đợi vào buồng. Tên
trực trại quay lại nhưng không bắt
được kẻ nào vừa phát
ra tiếng cười ấy, y khoát tay:
- Vào buồng
đi. Tôi sẽ cho anh giấy bút nàm
kiểm điểm. Sáng mai nộp cho tôi!
Sáng hôm
sau, tên trực trại đòi nộp
bài kiểm điểm thì cụ làm
ra bộ không hiểu:
- Tôi nghĩ
sáng nay viết thì chiều nay nộp, nếu
tôi tranh thủ viết kịp...
Y quát:
- Tại sao tối
qua anh không viết?
Cụ cười:
- Làm sao tôi
thấy đường viết, khi không
đủ ánh sáng?
- Không nôi
thôi với anh! Anh nà bướng
lắm. Trưa nay anh phải viết xong tờ
kiểm điểm, nếu không, tôi cùm
anh!
Cụ không trả
lời nữa. Tên trực trại
bỏ đi.
Sau đó,
Cụ không làm trực buồng nữa,
ra lao động như trước.
* * *
Hôm ấy,
sau khi "trại viên" sắp hàng ngồi
theo từng đội trên sân "tập
kết" chờ báo cáo xuất trại
đi "lao động là vinh quang", tên trực
trại lớn tiếng:
- Anh Nghiêu đâu?
Linh Mục Nghiêu
đứng lên:
- Có tôi!
- Anh nên đây!
Ðứng bên cạnh tôi và nhìn
xuống sân tập kết.
Chờ cho vị
linh mục già an vị, tên trực trại
... phát:
- Trước
toàn Trại, tôi cảnh cáo trại
viên Nghiêu về tội nề mề trong
nao động, gây ảnh hưởng xấu
đến phong trào thi đua sản xuất
vụ Ðông Xuân!...
Một cánh
tay giơ lên, cùng với giọng nói
quen thuộc của Thượng Tọa Thích
Thanh Long mà phần đông anh em tù
đều kêu là bố:
- Tôi có
ý kiến!
Tên trực
trại vốn không có hảo cảm với
Cụ, y chưa kịp phản ứng thì
Cu đãï lớn tiếng:
- Thưa cán
bộ trực trại, tôi không đồng
ý cho rằng ông cha Nghiêu...
Y ngắt lời
cụ:
- Cho anh nói nại:
anh Nghiêu! Không có ông cha nào ở
đây cả!
Cụ nói tiếp:
- Tôi không
đồng ý cho rằng anh Nghiêu lề
mề trong lao động. Tôi nhận thấy
anh Nghiêu rất... tích cực, luôn
đạt chỉ tiêu do trại đề
ra. Chỉ là anh Nghiêu lớn tuổi
nên không được nhanh nhẹn...
Tên trực
trại xua tay:
- Anh Nong ngồi
xuống! Tôi nhắc: Trại cảnh cáo
anh Nghiêu, cảnh cáo nuôn anh Nong về
tội cũng nề mề nao động, còn
thêm tội bao che nữa. Nếu các
anh không sửa đổi, Trại sẽ
có biện pháp.
Y nhìn qua phía
ông cha Nghiêu:
- Anh Nghiêu và
anh Nong sáng nay nên phòng cán bộ
trực trại "nàm việc".
... Chúng tôi
nhìn theo nhị vị chân tu trở về
buồng.
Nhiều năm
sau, những anh em tù từng chứng
kiến khung cảnh một vị Thượng
Tọa lớn tiếng bênh vực một
vị linh mục ngay trong ngục tù cộng sản
bất chấp mọi hậu quả,không bao
giờ quên được.
Còn nữa,
hình ảnh các ông sư, ông cha ngồi
chồm hổm nấu nướng ngoài
sân rồi ăn chung với nhau... luôn
hiện ra trong những giấc mơ của
tôi, dù đang sống ở Hoa Kỳ.
Tôi còn
được biết Linh Mục Tống Thiện
Liên (TX) đã "meo" món quà 100 mỹ
kim để Welcome Thượng Tọa Thiện
Tâm (hồi ngài còn ở Atlanta),
khi vị sư khả ái này mới
tới Mỹ.
Thử hỏi
những sự thật này, mấy ai
nghĩ được là đã xảy
ra?
Các vị tu
hành khả kính trong tù, chỉ cảm
nhận tình người của nhau, không
bao giờ có chuyện mất đoàn
kết giữa những chiến sĩ
quốc gia, vì màu sắc tôn giáo.
Quý vị ấy mến thương nhau thănh
khẩn khiến bạn tù đều được
noi gương. Sau khi ra tù, các vị thường
qua lại, thăm hỏi nhau thân thiết
từ trong cũng như ngoài Nước.
Thế mà
ở đâu đó sau này, ngay
trên những nước Tự Do,
vẫn còn những chuyện chia rẽ
giữa một số - dù rất ít
- con người Phật Giáo và Thiên
Chúa Giáo!
Cụ Thanh Long, "Nhà
Sư Của Tôi", thần thông quảng
đại, hẳn đau lòng về những
chuyện chia rẽ, nếu còn xảy ra trong
công đồng người Việt Quốc
Gia, như thế.
Miền
Ðông Hoa Kỳ, Cuối năm 1999
Hoàng Ngọc
Liên
|