.. Trả Ta Sông Núi, từng trang sử
Dân tộc còn nghe vọng thiét tha.
Ngược vết thời gian, cùng
nhắn nhủ:
Không Ðòi, Ai Trả Núi Sông
Ta?
Vũ Hoàng Chương
Mưỡu:
Bữa qua đất nước của
ta
Hôm nay thoắt đã biến ra của
người!
Nói:
Bồi hồi mấy độ
Nỗi niềm này phẫn nộ ngút
trời mây
Ðất nước toàn dân, đâu
phải của riêng tây
Ðem cắt, bán cả Nam Quan và Bản
Giốc!
Thị dĩ hĩ Cộng nô chi cuồng độc
Vị tư đồ mại quốc, tội thiên
thu.
"Nam quốc sơn hà Nam đế cư"
Lời hịch tự ngàn xưa truyền
vạn thế.
Bọn vong bản, quân vô loài cẩu
trệ
Nước biển Ðông khôn rửa
vết nhơ này!
Ngàn năm bia miệng từ đây!
* * *
Rồi sẽ có một ngày náo động,
Sóng gầm gió thét dậy trùng
dương.
Hào quang tỏa ngựa roi Phù Ðổng
Chuyển hóa hoàn nguyên những
lối đường
Giải mối oan khiên vùng Thác Nước
Trả về ranh giới của quê hương
Trả Ta sông núi ngàn năm trước
Từng ngọn cây đồi, cọng
cỏ mương
Từng Miếu Thờ, từng pho
tượng cổ
Bản thôn làng lối xóm thân
thương
Mạ vờn xanh búp đòng thơm
lúa
Ðầm lạch đìa ao cá vạt
bương
Vũng lội ngang ngó sen búp trổ
Hàng rào tre hoa giấy bông hường.
Aûi Nam Quan Việt Nam ngàn thuở
Tự bước đầu giềng
mối kỷ cương.
Quy Thuận, dòng sông đổ xuống
Màn tơ trời trong suốt vờn
buông
Xa xưa khắp biển trời phong thuận
Bản Giốc triền cao suối thác
dường.
Sừng sững Mục Nam Quan ngạo
nghễ
Sao bây giờ xa lạ với quê
hương?
Chúng đem bán rồi, cả đồi,
cả biển
Ðất Nước Ta thành của
Bắc Phương!
* * *
Sông núi Ta, sử sách tỏ tường
"Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm?"
Giặc trong ngoài gieo rắc tai ương!
Phải cuốn xéo, những quân nhiễu
loạn
Gian Ðảng, gian đồ bày ác
một phường
Aên gian, nói dối, chuyên lừa
gạt
Thay hình, đổi dạng chuyện khôn
lường.
Ðã đến thời cơ, Việt
Nam chỗi dậy
Dân Nước đòi tròn vẹn
quê hương
Bọn ngươi phải trả Ta sông núi!
Hoàng Ngọc Liên