Tưởng
Niệm Hoàng Anh Tuấn
Thập
kỷ 90 trước đây, trong nhóm “Cây Me” có mặt các anh chị
em một thời cầm bút. Trong số đó phải kể đến Bé Lou,
“nít mêm” của Thu Thuyền. Gọi là Bé, nhưng lúc đó Thu
thuyền đã có hai Cún Con. Cây Me thuở ấy gồm Nhật Nguyễn-Hữu
Việt, Quan Duong-Thu Ba, Nguyễn Khánh Hòa, Tường Vi, Phạm Ngọc,
Trần Trung Đạo, Phan Xuân Sinh, Lâm Chương, Hoàng Ngọc Liên-Nhược
Trần. Chúng tôi xưng hô anh em với nhau rất tự nhiên.
Một bữa, tôi tình cờ đọc
ở đâu đó, một bài viết, trong có đoạn ghi Thu Thuyền là
con gái của Hoàng Anh Tuấn. tôi rất ngạc nhiên vì như vậy,
tôi phải đổi cách xưng hô.
Tôi bèn kêu “Chàng”:
- Hoàng Anh Tuấn hả?
Hẳn là nhận được giọng
nói của tôi, "Chàng" phán:
- Hoàng Ngọc Liên hả? Vậy
chớ mày muốn tao là ai?
- Tao muốn mày mãi mãi là Hoàng
Anh Tuấn!
- Ừa, có dzậy mới đặng
chớ!
- Tao thăm Bà Xã mày. Cô giáo
khỏe không?
- Khỏe, cảm ơn mày. Ủa, mà
sao mày biết số phôn của tao?
- Bé Lou cho.
- Vậy hả?
- Ừa, tao còn có hình bé Lou
với hai cháu ngoại của mày. Nè, tao và nó xưng anh, em với
nhau ngọt sớt! Bi giờ biết Thu Thuyền là con mày, thành ra…
- Có sao đâu, dzăng nghệ mờ
!
- Nghe nói từ sau «Xa Lộ Không
Đèn », mày không được khỏe ?
- Đâu có, tao khỏe như voi,
như hồi mình gặp nhau ở Đài Phát Thanh Đà Lạt.
- Tao nhớ chứ. Còn thuộc mấy
bài thơ của mày. Thơ hay lắm !
- Mày lại khen tao. Bộ ảnh
hưởng mặc áo thụng vái nhau hay sao ?
- Không. Thơ mày hay thiệt.
Trong ba thằng ký bút danh họ Hoàng, chỉ có mày và Hoàng
Trúc Ly là xứng danh thi sĩ!
- Hoàng Ngọc Liên, mày cũng
là thi sĩ mờ!
- Không dám đâu!
- Mày phải mà! Dạo này mày
khỏe không? Tao nghe nói “Đoàn Quân Mũ Đỏ” tái bản lần
nữa. Con ông cụ phát xồi rồi!
- Phát gì đâu! Tao chưa gom
đủ tiền in… Viên Đạn Cuối Cùng”!
- Cần “góp gió” thì hú
tao!
- Không cần đâu! Thân mày
đã xác như vờ mà còn hào phóng. Nhưng mày an tâm đi, tao
đã được một “Mạnh Thường Quân” ở Ra Lầy En Xi tặng
cho gần hai xín, đủ in một ngàn… viên đạn!
- Hay quá. Cho tao gởi lời hoan
nghênh ông bạn “Ra Lầy” của mày. Có thể cho tao biết
tên Ổng được không?
- “Mít tờ” Trịnh Ngọc
Phát!
- Ổng cũng làm … chủ báo
à!
- Không, làm báo đâu bằng
làm chủ… Tiệm Ăn!
- Đúng dzậy, mới có tiền
phát cho mày..
Hoàng Anh Tuấn ừ ừ rồi phán
tiếp:
- Đúng là tên tiền định.
Trịnh Ngọc Phát là phải… phát thôi ! Tao luôn hoan nghênh
các Anh, Chị «Mạnh Thường Quân». Có các «Đấng» ấy,
ta mới có sách trình Làng ! À, nghe nói Mông Sừ Khai Trí đã
trả bản quyền tất cả các sách mày đã in. Như vậy mày
khá rồi. Cũng mừng. Tao kêu ông Khai Trí là
«Người Yêu Sách ». « Vi
vơ » « Người Yêu Sách », « vi vơ » ông Khai Trí ! Nhưng
tao lạc đề rồi ! Có gặp Hoàng Trúc Ly cho tao thăm.
- Nhất định.
* * *
Tôi mê thơ «Chàng», nhất
là những bài Lục bát, như
Chiều Thơm Gỗ Cũ
Hương còn ngấn ẩm trên
môi,
Ươm hơi rừng cũ
Đượm mùi gỗ xưa
Mượt lá đợi
Óng rêu chờ
Sững im cương thạch
Quanh co ôn tuyền
Hoàng Anh Tuấn
Cho Diễm Phúc
Này tôi đang lạc vào em
Sau lưng trăm ngón ưu phiền
níu chân
Này tôi du đãng tâm hồn
Ngụy trang ngàn mảnh thơ
buồn tả tơi
Này tôi, này vũng bùn tôi
Nắng ngang, mưa chéo rã
rời ẩm nâu
Cuốn theo rác rưởi nhu cầu
Này tôi chới với trong
mầu rất xanh
Chợt nghe hà ốc hiền lành
với rong rêu lại hóa sinh
một lần
Này tôi trút bỏ áo quần
Thân hài nhi với tâm hồn
trẻ thơ
Này tôi thành hạt phù sa
Để yêu em với mặn mà
giọt châu.
Hoàng Anh Tuấn
Hôm nay, đọc «Người Việt
» thấy đăng tin Hoàng Anh Tuấn nằm xuống, tôi đã phân ưu
với Cô Giáo và Thu Thuyền. Vậy là « ba thằng họ Hoàng »
chỉ mình « ên » tôi còn nặng nợ dzăng chương !
* * *
Hoàng Anh Tuấn,
Vậy là "Chàng" đi trước.
Trong cuộc sống Vô Thường này, ai rồi cũng phải … đi thôi.
"Chàng" đi thanh thản về cõi Giác và sẽ đầu thai trở lại
làm… thơ ! Làm thơ chớ đừng làm… báo. Bởi có ai đó
từng nói : ghét người nào thì xui người đó làm… báo !
Thiệt vậy, làm báo khó sống
lâu ! Các « bạn ta » Thanh Thương Hoàng, Trần Văn Ngà, Vũ
Uyên Giang, Mạc Thúy Hồng là… nhân chứng ! Có báo sống
được ít năm, có báo chỉ được vài ba số rồi im luôn.
Báo
« Sống » ngày trước của Chu Tử, tưởng rằng sống lâu,
rồi cũng… bất đắc kỳ tử. Tao còn nhớ Tết năm đó,
Chu Tử sai cháu Chu Vi Long trao cho tao một bao thư, trong có hai
chục ngàn, nói là Báo Sống « lì xì » cho chú Liên. Tao dại
dột buột miệng :
- Báo Sống chết rồi sao bố
cháu còn gửi tiền cho chú ?
Sau đó, tao bị anh Cử Bình
nạt :
- Ai bảo với ông Hoàng Ngọc
Liên là báo Sống… chết ? Báo Sống sẽ sống… muôn năm,
không bao giờ … chết cả !
Nói vậy thì nói, sau nhiều
lần đóng cửa, «Sống» cũng… tịch luôn!
Nên chi tao mong "Chàng" kiếp
tái sinh chỉ mần … thơ, đừng mần… báo.
Chúc "Chàng" thánh danh An Tôn
sớm về Nước Chúa
Hoàng Ngọc Liên
|